Menu
Nhật ký của Marcus Dryden 1

Thật nực cười làm sao. Mấy cái thằng quanh vùng này toàn dính dáng đến ma túy, đúng là bọn đáy xã hội.
Không thể nào kiểm soát nổi bọn này.
Hừ, trong cái thế giới như thế này, vào Đội Tự Vệ đúng là việc ngu xuẩn.
Cái tên hôm nay tao bắt được thậm chí còn chẳng đủ tiền để nộp phạt.

Chắc hẳn là nó đem tiền đi mua ma túy hết rồi đây mà.
Lũ ngu này chắc không biết tiền mua ma túy của chúng cuối cùng lại chảy về túi tao đâu nhỉ.
Tao dụ chúng nó mua ma túy để kiếm lời, rồi lại kiếm thêm tiền từ việc phạt tội tàng trữ ma túy.
Cuối cùng, chỉ cần thu hồi lại chỗ ma túy đó là tao lại có hàng để bán tiếp, đó là kế hoạch của tao.

Chúng là một lũ ngu đần, còn tao chính là thiên tài. Ngu thì chịu thôi.
Hiểu không? Hòn đảo này, nói cho cùng, chính là sân cát để tao chơi đùa.

Bọn chúng cứ sống rồi chết phứt đi mà chẳng hề hay biết rằng,
kẻ đứng sau việc tuồn ma túy lẫn truy bắt ma túy chẳng ai khác chính là tao.
Nếu nuông chiều tụi này dù chỉ một chút thì kiểu gì bọn nó cũng vênh váo đòi mấy cái thứ quyền lợi rác rưởi chẳng hợp với thân phận.